Ba tuổi, bắt đầu chuỗi ngày làm con rối trên ngai vàng.
Mười bốn tuổi, tận mắt chứng kiến đường muội thanh mai trúc mã bị giết.
Mười sáu tuổi, liều mạng viết một bức huyết thư cầu cứu, không một lời hồi đáp.
Mười bảy tuổi, hoàng đế thành niên, hắn biết ngày chết đã cận kề.
Ngờ đâu chính đêm ấy người kia đã tới, mang theo ánh sáng cho cuộc đời hắn. Người đó ân cần dạy bảo, dịu dàng chăm sóc, thay hắn chắn gió che mưa… Đến khi hắn học được đạo làm vua, thoát khỏi sự khống chế của gian thần, trở thành một hoàng đế thực thụ, người đó lại bỏ đi.
Đáng tiếc, trong trăm ngàn điều vị đế sư ấy đã dạy, hắn chỉ không học được cách buông tay!
Ngươi đi đâu vậy?”
“Đi ngủ.”
“Ngươi muốn ngủ chỗ nào?”
“Đây là phòng đôi, người không nhìn thấy trong phòng có hai chiếc giường sao?”
“Có hai chiếc giường thì nhất định phải ngủ trên cả hai chiếc sao? Mau qua đây với ta!”