Ngày xửa ngày xưa, cá voi có chân và nhỏ bé lắm, nhỏ tới nỗi nó chỉ sống trong một cái hồ nông choèn và cũng phải căng mắt mới thấy nó được. Ngày ngày nó tung tăng bơi lội, chật vật kiếm ăn. Cứ đều đặn như vậy tới lúc nó phát chán, chỉ ao ước trở nên to lớn để vùng vẫy. Một bác cò xuất hiện quắp nó ra biển, nơi nó tưởng dành riêng cho mình, đến ngày trở nên to đùng béo ú, chẳng cần ngọ nguậy cũng đầy cá mà ăn, trí óc trì trệ, cơ thể ù lì, đến lúc sực tỉnh nhớ lại cá hồ nông choèn xưa kia thì đã quá muộn. Quá đỗi phiền muộn, nó dạt lên bờ mắc cạn rồi chết. Các ngư dân bắt gặp, mổ bụng nó ra lấy mỡ, nhìn thấy đôi chân nhỏ xíu của nó mà ngỡ ngàng không hiểu nổi cá voi cần chân làm gì!
Nhưng Alberto Movaria thì thừa hiểu lí do và có thể giải thích thấu tình đạt lý không chỉ chuyện cá voi mà cả hai mươi truyện khác nữa trong NHỮNG CÂU CHUYỆN THỜI TIỀN SỬ. Chỉ có điều phải cẩn thận với cách ông kể câu chuyện này vì có thể nó hơi quá thông minh và dí dỏm, khiến ta mải bật cười thích thú mà dễ tưởng chúng thực sự tồn tại, và quan trọng nhất, để không bỏ qua những ý nghĩ ẩn giấu ông đã cài trong những chuyện ngụ ngôn hiện đại rất độc đáo của riêng ông.