"Có nhiều người đã trải qua biết bao lần thăng trầm, đã hiểu được thế nào là mái nhà thế nào là mái ấm... họ sẽ đi thật chậm, nương vào nhau mà bước. Họ hiểu ai cũng có lỡ lầm, không trọn vẹn..., vì thế họ biết giữ nhau bằng sự rộng lượng và bao dung."
Khác với tác phẩm đầu tiên kể về những câu chuyện như mảnh đất chưa được vỡ hoang để mọi người đến chiêm nghiệm, nhìn lại cuộc sống hằng ngày của mình và nảy sinh ước muốn gieo trồng thì ở Nhà – mảnh đất ấy đã có những mầm xanh hy vọng, những cây cổ thụ vững chãi, những đóa hoa tươi thắm, những bóng mát thảnh thơi... Khi đọc Nhà, ta cứ như đang được tưới tẩm những giọt nước trong ngần, giúp lòng chuyển hóa và thăng hoa.
Chắc hẳn tác giả phải đi nhiều lắm, phải chạm nhiều lắm và phải khóc nhiều lắm mới có thể viết ra được như vậy, bởi Nhà như chiếc lá đã chín cùng với tháng năm. Trong Nhàvẫn là những câu chuyện sinh lão bệnh tử của bác sĩ và bệnh nhân, vẫn là những giọt nước mắt, những nụ cười giữa cuộc đời quá nhiều chìm nổi, thay đổi... nhưng Nguyễn Bảo Trung đã nhuộm vào đó một tình thương, một tấm lòng “mong mọi người hãy sống thiết tha với nhau hơn nữa, hãy là NHÀ thật sự để người thương có thể trở về. Bởi biết đâu, chớp mắt một cái chỉ còn lại tro tàn”.